-
0 Comments
Chương 4: Ánh Sáng Từ Những Vết Sẹo
Bạn có thể nghe tự chuyện này bằng Audio bên dưới nhé!
Dương Minh Thuận không chọn con đường của một “KOL tài chính” hào nhoáng. Anh không dựng video kịch bản, không thuê xe sang để chụp ảnh, không hứa hẹn giấc mơ giàu nhanh.
Anh biết thị trường này đã quá đủ những lời ngon ngọt, thiếu sự thật.
Nên anh chọn con đường khó hơn – chia sẻ thật, kinh nghiệm thật, thất bại thật.
Những bài viết đầu tiên của anh trên mạng xã hội không có nhiều lượt thích. Chẳng có “chiến lược nghìn pip”, không có “lệnh nhân 10 tài khoản”, chỉ là những dòng nhật ký chân thành tự nhủ bản thân:
-
- “Hôm nay mình cắt lỗ đúng kế hoạch, không tiếc vì đã tuân thủ kỷ luật.”
-
- “Đôi khi, không làm gì trong thị trường cũng là một hành động.”
-
- “Từng có ngày mình chỉ có 1 gói mì, nhưng giờ mình đã có thể mua nhà cho cha mẹ – không phải vì may mắn, mà vì 7 năm thất bại và học hỏi.”
Lan Tỏa Giá Trị Thật
Bất ngờ thay, chính sự chân thành ấy lại khiến nhiều người dừng lại. Những bạn trẻ cũng đang mắc nợ, mất niềm tin, bị lừa vì “tín hiệu vàng” – tìm thấy ở anh một thứ gì đó rất thật: hy vọng từ sự kiên cường.
Anh bắt đầu tổ chức những buổi chia sẻ nhỏ – có khi chỉ 5–10 người. Không thu phí, không upsell khóa học. Chỉ là: “Anh từng ở đó. Nếu em đang đau, đang gục, thì đây là tay nắm – không phải kéo em đi, mà để em tự đứng lên.”
Thời gian sau, có người gọi anh là “người thầy, người anh của cộng đồng tự do tài chính”. Có người inbox: “Nhờ anh mà em không nhảy cầu, nghĩ quẩn.” Có người đã quay lại được với gia đình, trả hết nợ sau 2 năm kỷ luật giao dịch.
Đó là lúc anh hiểu: ánh sáng không đến từ chiến thắng – mà đến từ những vết sẹo mình dám kể lại.
Thách Thức Mới – Giữ Vững Chính Mình
Dù vậy, không phải ai cũng hiểu anh. Có người nói anh giả tạo. Có kẻ lấy tên anh để lập group lừa đảo. Có người đặt câu hỏi: “Tự do tài chính thật sao còn phải đi chia sẻ?”
Anh cười: “Tôi chia sẻ không phải vì tôi cần người tin – mà vì tôi từng ước có ai đó nói điều này với tôi vào năm 2018, khi tôi định buông xuôi.”
Càng đi xa, thử thách càng nhiều. Nhưng anh biết, mỗi bước chân mình đi, dù không ai tung hô, thì ít nhất anh đang giữ được một điều quý giá nhất: bản sắc.
“Giàu không phải là có bao nhiêu tiền, mà là bạn có thể sống thật với mình đến mức nào.”
Giờ đây, mỗi buổi sáng anh tỉnh dậy bên người vợ hiền, nhìn Gold- đứa con sắp chào đời trong vòng tay, anh lại thì thầm: “Tự do, hạnh phúc – là thứ mình phải trả giá rất đắt để có. Và nó xứng đáng.”